Văn Trạch Tài chỉ vừa hơi hé nắp, một mùi tanh hôi khủng khiếp xộc thẳng vào mũi tất cả mọi người.
Tần Dũng bụm miệng nôn khan, thiếu chút nữa ộc hết cơm cháo trong bụng ra.
“Trời đất ơi, dì Tư biến thành hình dạng như bây giờ là vì ăn cái của nợ này sao?”
Văn Trạch Tài mặt không đổi sắc, đóng kín miệng bình lại rồi tiếp tục nói: “Đúng là dùng phương thuốc này có thể khiến phụ nữ mang thai. Nhưng không sinh ra người mà là đẻ ra trứng.”
Không những thế, người dùng thuốc này sẽ từ từ biến thành mặt người mình gà, nói tiếng gà, tứ chi mọc cựa gà, đợi tới khi lưng mọc ra lông gà thì sẽ hoàn toàn mất đi ý thức của con người.
Truyền thuyết kể lại rằng, vào thời nhà Triệu có người gặp phải quái vật đầu người mình gà. Bọn họ lập tức đuổi giết. Trước khi thanh thản ra đi, con quái vật thều thào phát ra âm thanh rất giống tiếng người. Nếu lắng tai nghe kỹ sẽ phát hiện đó là tiếng cám ơn. Con quái vật cám ơn bọn họ đã giúp nó giải thoát khỏi mọi lầm lỗi khổ đau, kết thúc cuộc đời bi ai bất hạnh này!
Tần Dũng dè dặt hỏi: “Đại sư, vậy dì tư?”
“Cô ấy chưa hoàn toàn hoá thú, còn có thể cứu!”
Lời này của Văn Trạch Tài khiến cả Lưu Quang Minh lẫn Tần Dũng đều kích động muôn phần, thậm chí Trần Tứ Nương cũng vội bò xuống giường, không ngừng dập đầu trong niềm kinh hỷ vô bờ.
Văn Trạch Tài nâng hai vợ chồng họ dậy, chân thành nói: “Tôi với Tần Dũng thân như anh em, theo lý cũng nên gọi một tiếng dì tư, thế nên hai người không cần phải khách khí. Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn, chúng ta nên chuyển sang nơi khác.”
Trần Tứ Nương lau nước mắt, quay sang nhìn Tần Dũng. Tần Dũng cố gắng nở nụ cười trấn an: “Yên tâm, mẹ cháu bảo cháu tới đón dì về.”
“Không được!” Lưu Quang Minh phản đối ngay, “Không được đưa Tư Nương đi, nếu cô ấy đi rồi tôi biết sống thế nào? Tôi không thể sống thiếu cô ấy!”
Trước thái độ quyết liệt của chồng, Trần Tứ Nương cũng thoáng chút do dự nhưng thâm tâm cô thực sự muốn rời đi. Vì nếu còn chần chừ, cô sẽ mất mạng. Mấy hôm trước, chính tai cô nghe được mẹ chồng và chị dâu bàn bạc kế hoạch chuẩn bị giết chết cô.
Suy nghĩ giây lát, Trần Tứ Nương đưa ra quyết định. Tay phải cô nắm tay chồng, tay trái giữ chặt Tần Dũng.
Tần Dũng lập tức hiểu ra vấn đề: “Dượng đi cùng chúng cháu chứ?”
Lưu Quang Minh gật đầu không chút do dự: “Được, dượng sẽ đi cùng nhưng cho dượng một chút thời gian sắp xếp chuyện nhà.”
Nói là chuyện nhà vậy thôi chứ thực chất là đi dỗ ngọt mẹ, bằng không bà sẽ ầm ĩ đuổi theo khiến sự việc bại lộ mất.
Lưu Quang Minh sang bên anh cả thông báo rằng mình phải đi vắng vài ngày để đem Tứ Nương trả về Trần gia.
Vừa nghe thấy thế, bà Lưu đã giãy nảy lên: “Cái gì? Việc gì mày phải đích thân đưa nó về?”
“Mẹ!” Lưu Quang Minh thở dài, “Năm đó là con sống chết đòi cưới con gái nhà người ta, giờ đưa về cũng là phải đạo mà.”
Bà Lưu vẫn không chịu: “Mày ngu lắm con ạ! Nhà nó làm gì còn ai nữa, về đấy không có ai chăm sóc thể nào nó cũng chết rục trong nhà, hoặc không thì cũng thắt cổ tự tự thôi chứ nhục nhã như thế làm gì còn mặt mũi để sống. Nếu mày đưa nó về, chắc chắn cảnh sát sẽ bắt mày…”
“Thôi được rồi!” Lưu Quang Minh trực tiếp cắt ngang tiếng lải nhải, “không có việc đấy đâu mẹ, Tần Dũng sẽ không để mặc dì nó chết đâu. Sau khi đưa cô ấy về bên đó, con sẽ xuống vùng duyên hải làm công một thời gian. Phần ruộng của con cứ giao cho anh chị cả đi. Còn mẹ thì thích ở đâu tuỳ mẹ, ở nhà con hoặc sang bên này ở cho vui thì ở.”
Nói xong những gì cần nói, Lưu Quang Minh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Bà Lưu vội giữ chặt gấu áo con trai, hai mắt đẫm lệ: “Có phải mày đã sớm tính toán rồi đúng không? Hay là mày trách mẹ đuổi nó nên mày hận mẹ, không muốn sống cùng với mẹ nữa?”
“Không phải mà mẹ!” Lưu Quang Minh lắc đầu, gỡ tay mẹ ra, “Chỉ là con muốn đi đâu đó yên tĩnh một thời gian. Đến Tết con sẽ về, mẹ yên tâm.”
Dứt lời, Lưu Quang Minh đi thẳng, không ngoái đầu lại.
Nửa đêm hôm ấy, bọn họ gấp rút rời khỏi thôn. Trần Tứ Nương đội mũ, quấn khăn che kín mặt, mặc quần áo dài rộng trùm kỹ tay chân. Tóm lại là từ trên xuống dưới không hở tí gì ngoại trừ hai con mắt.
Hoá trang thì ổn rồi nhưng phương tiện di chuyển cũng là vấn đề nan giải không kém. Đêm hôm khuya khoắt thế này biết kiếm đâu ra xe lên trấn bây giờ. Bốn người đi bộ một lúc lâu thì may mắn gặp được một chiếc máy kéo. Lên tới thị trấn, bọn họ lập tức mua vé xe lửa chuyến sớm nhất đến Liêu Thành. Xuống nhà ga Liêu Thành, lại tiếp tục ngồi xe buýt về khu phố cổ.
Tới khi chính thức xuống bến cuối cùng thì trời mới hơi hơi hửng sáng. Một đường thông thuận, không bị ai phát hiện. Trừ Văn Trạch Tài, ba người còn lại nhẹ nhàng thở phào một hơi, thành công tẩu thoát rồi!
Văn Trạch Tài sắp xếp cho vợ chồng Tứ Nương ở tạm tại Viên gia. Tất nhiên trước đó, anh đã gọi điện hỏi ý kiến Viên Vệ Quốc.
Viên Vệ Quốc thoải mái đồng ý ngay, bởi Viên gia rộng rãi, hiện vẫn còn dư một phòng trống, muốn ở bao lâu cũng được.
Ổn định xong chỗ ở, Văn Trạch Tài vào việc ngay: “Bây giờ cần một loài vật là thiên địch của gà.”
“Chồn!” Tần Dũng lập tức nói ra suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu.
Văn Trạch Tài cười cười: “Chó hoang, mèo rừng, chồn, hồ ly, lửng núi (1), diều hâu, rắn đều là thiên địch của gà. Nhưng anh nghĩ thích hợp nhất lúc này là rắn.”
Tập tính của rắn thích những nơi ấm áp. Hiện tại trời nắng, chúng sẽ bò ra khỏi hang nên dễ bắt hơn cả.
Sắp xếp xong, Văn Trạch Tài về nhà mình, kể sơ qua tình hình Trần Tứ Nương cho mọi người nghe đồng thời không quên căn dặn: “Hiện tại cô ấy rất nhạy cảm. Chúng ta lại không phải thân thích thế nên tốt nhất không nên qua đó, tránh cho người ta khó xử.”
“Vâng, sư phụ yên tâm. Với lại mấy ngày tới con không ra tiệm nữa, con đi giúp Tần Dũng bắt rắn”, Triệu Đại Phi chủ động nhận việc.
“Ừ, đi đi” Văn Trạch Tài phất phất tay.
Điền Tú Phương cũng kéo bọn nhỏ lại, cẩn thận dặn dò: “Mấy đứa nghe mẹ dặn đây, trong khoảng thời gian này, không đứa nào được sang Viên gia, chỉ chơi ở nhà mình thôi, nhớ chưa?”
“Dạ vâng ạ”, Thiên Nam và Hiểu Hiểu ngoan ngoãn đáp lời. Tiểu Thảo lũn cũn đứng bên cạnh, tuy chưa biết nói nhưng cũng bắt chước gật gù phụ hoạ, điệu bộ như con lật đật nom đáng yêu vô cùng.
Nghe tin em gái đã về đến, thím Tần nháo nhào chạy thẳng tới Viên gia. Hai chị em gặp nhau chưa nói được câu nào đã oà khóc nức nở.
Thím Tần rất muốn lưu lại để chăm sóc em gái nhưng Trần Tứ Nương nhất định không chịu, tại cô sợ chẳng may lây “bệnh” cho chị gái rồi chị ấy về nhà truyền cho vợ Tần Dũng thì chết.
Tuy rằng thím Tần không sợ nhưng cũng phải nghĩ đến sức khoẻ của con dâu và đứa cháu nội chưa chào đời. Mà khổ nỗi nhà lại neo người thế nên hai mẹ con đành chia nhau ra, thím về chăm sóc con dâu đang bầu bì còn Tần Dũng thì ở lại đây xem có gì hỗ trợ Văn đại sư chữa trị cho Tứ Nương.
Lúc trước, Trần Tứ Nương đã giết bốn mươi chín con gà để chế tạo thuốc vô sinh nên giờ Văn Trạch Tài cần tổng cộng chín mươi tám con rắn, nhấn mạnh là rắn cực độc, để hoá giải.
Bắt rắn đã khó, bắt rắn độc càng khó khăn và nguy hiểm gấp bội. Triệu Đại Phi cùng Tần Dũng vất vả mấy ngày trời mới kiếm đủ số lượng theo yêu cầu của Văn đại sư.
“Da rắn lột phơi khô, mật rắn bóp vỡ rồi trộn với tang phiêu tiêu (2) và cây nhục thung dung (3) đã được nghiền nát. Chia hỗn hợp đó thành từng phần nhỏ, bao lại bằng da rắn. Mỗi ngày ăn ba lần. Ăn đủ chín mươi tám ngày sẽ khỏi.”
Lưu Quang Minh do dự cất lời: “Nhưng mà…mật rắn rất độc.”
“Chính là cần cái độc đó”, Văn Trạch Tài thở dài, “lấy độc trị độc, hiện chỉ còn duy nhất biện pháp này thôi!”
===
Chú thích:
(1) Lửng là động vật ăn tạp chân ngắn trong họ Chồn Mustelidae. Có 11 loài lửng phân nhóm thành 3 phân họ chính: Melinae (9 họ lửng Á – Âu), Mellivorinae (lửng mật) và Taxideinae (lửng châu Mỹ)
Trong đó lửng núi (hay còn gọi là Lửng châu Á), có tên khoa học là Meles leucurus, là một loài lửng bản địa Trung Quốc, Kazakhstan, bán đảo Triều Tiên và Nga. Loài lửng này có màu hầu như sáng hơn lửng châu Âu dù một số dạng có kiểu màu gần giống với màu của lửng châu Âu. Chúng có kích thước nhỏ hơn lửng châu Âu và có răng hàm trên khá dài hơn.
(2) Tang phiêu tiêu là cách gọi khác của tổ bọ ngựa. Tên khoa học Ootheca Mantidis. Tang phiêu tiêu là bao trứng khô của các loài bọ ngựa làm trên cây Dâu (Paradenctora sinensis, Statilia maculata, Mantis religiosa, Haeredula patollifora), thuộc họ Bọ ngựa (Mantidae). Đồ chín khoảng 1/2 giờ cho trứng bên trong chín; có thể nướng hoặc sao. Tổ bọ ngựa có protid, lipid, Ca và sắt… Theo Đông y, tang phiêu tiêu vị ngọt mặn, tính bình; vào kinh can và thận. Có tác dụng ích thận cố tinh, bổ hư, xúc niệu. Chữa mồ hôi trộm, tiểu nhiều về đêm; đau lưng mỏi gối, di tinh liệt dương, xuất tinh sớm; trẻ em đái dầm, người cao tuổi tiểu són; phụ nữ bế kinh, khí hư.
(3)Nhục thung dung được mệnh danh là “dũng sĩ sa mạc” bởi nó có thể tồn tại được dưới khí hậu khắc nghiệt nhờ lớp lá vảy dày. Nhục thung dung còn được ví là “nhân sâm sa mạc” bởi loài thảo dược này quý như nhân sâm và chỉ mọc ở các vùng hoang mạc đầy cát và nắng.
Nó là loài ký sinh, chọn những thân cây chủ có rễ khỏe, xuyên sâu vào lòng đất, có thể hút được nước từ dưới tầng đất sâu để chịu nắng hạn và bão tuyết. Sau đó, hệ rễ của nó sẽ bám chặt vào hệ rễ của cây chủ để hấp thụ các chất dinh dưỡng. Vào mùa xuân ấm áp, mầm cây mới có thể đâm thủng mặt đất để mọc nhô lên trên.
Cây thường cao khoảng từ 15 - 30cm, có khi tới hàng mét. Vào các tháng 5, tháng 6 cây ra hoa dày đặc; hoa mọc ra từ chóp (phần ngọn), màu vàng nhạt, hình chuông, xẻ 5 cánh, cánh hoa màu xanh hoặc tím nhạt; tới các tháng 6, tháng 7 kết quả, nhỏ li ti, màu xám.
Phần thân rễ phát triển thành củ, người ta dùng bộ phận này để làm thuốc. Củ to mập, mềm, nhiều dầu, ngoài có vảy mịn, mềm, màu đen là có chất lượng tốt.
Nhục thung dung là vị thuốc bổ thận cho cả nam lẫn nữ.